Thứ Ba, 15 tháng 7, 2008

Những Bài Thơ Buồn (Phần 4)

Tự Nhiên !
==
Tự nhiên con mắt liếc qua
Tự nhiên mình thấy người ta liếc mình
...Tự nhiên Tim đập thình thình
Tự nhiên tiếng sét ái tình giăng ngang
...Tự nhiên lòng bỗng rộn ràng
Tự nhiên mình lại mơ màng Ta ơii
...Tự nhiên nói hỗng nên lời
Tự nhiên mình lại mĩm cười vu vơ
...Tự nhiên ngồi cả hàng giờ
tự nhiên mình thấy thật khờ làm sao
...Tự nhiên lòng cứ nao nao
Tự nhiên Tim lại dạt dào nhớ thương !!


Nhịp Tim Buồn !!
==
Ngẩn ngơ nhìn , màn đêm buông xuống
Chợt thấy lòng đã vướng sợi thương
Lời yêu ai đã tỏ tường
Cớ sao người lại nhường đường bước qua

Duyên không nợ ...nên đành than thở
Một cuộc tình ...lỡ dở ước mơ
Đêm ôm gối chiếc thờ ơ
Ôi bao giọt nhớ ...giọt hờ hững rơi

Tình chưa dứt lòng còn ray rứt
Nhịp tim buồn thổn thức không yên
Tiếng mưa rơi rớt bên thềm
Chừng như nức nở , càng thêm bùi ngùi !

Rượu cạn ly....sầu dâng chất ngất
Điệu nhạc buồn réo rắt gọi tên
Sao Mình không thể lãng quên
Chuyện tình dang dở ..tơ duyên bẽ bàng

Tình trớ trêu ..muôn vàn trắc trở
Gió ru buồn ..bỡ ngỡ tình thơ
Ngồi ôm nỗi nhớ mong chờ
Bên đời lặng lẽ ...người giờ nơi đâu .!

Nào ai biết...cầu tình bao nhịp
Đến cung thương lỡ kiếp duyên rồi
Bàn tay lạc phím buông lơi
Tình trong nỗi nhớ ...sầu rơi ngỡ ngàng !!


Vắng Anh
==
Vắng Anh chỉ có đôi ngày
Mà nghe nhung nhớ lấp đầy con tim
Ước gì em được như chim
Tung đôi cánh mộng bay tìm Anh ngay
Để bàn tay nắm bàn tay
Để anh vuốt tóc , để vai em kề.

Anh ơi ! vài bửa em về
Đừng buồn anh nhé ! lời thề đâu quên
Ngày về em sẽ bắt đền
Bắt Anh hôn nhẹ lên trên môi hồng
Bắt anh ôm chặt vào lòng
Ru Em giấc ngủ cho nồng mi yêu .

Biết Anh giờ tựa cửa chiều
Nhìn mây phiêu lãng nhớ nhiều về Em
Biết Anh trăn trở từng đêm
Cho nên giọt nhớ rơi mềm vào thơ
Biết Anh đang đợi ,đang chờ
Em đây cũng nhớ một bờ vai yêu.

Đừng buồn thêm nữa "Anh yêu"
Mai Em trở lại hôn nhiều , ngoan nhe !


Dốc Tình..!
==
Lang thang trên dốc cuộc tình
Sương mù giăng lối chỉ mình ta leo
Đồi cao dốc lại ngoằn ngoèo
Rừng hoang vu lạnh lần theo ..rã rời

Ngẩn ngơ nhìn áng mây trời
Đỉnh cao chưa tới , tình rời tầm tay
Chơi vơi lạc lỏng ai hay !
Nhìn thông ngơ ngác thật cay đắng lòng

Nép mình lặng giữa hư không
Ưu tư dõi mắt ..hoài mong ..được gì !
Trăng nghiêng nữa mãnh sầu bi
Còn Ta ôm cả tình si vào hồn .

Bao nhiêu nấm mộ vùi chôn
Trên con dốc ngược tình còn dấu ghi
Bao nhiêu mộng lỡ xuân thì
Bao nhiêu kẻ ở người đi lối nầy.

Trời chiều nhàn nhạt sương mây
Gió vi vu thổi lòng đầy hoang liêu
Cỏ đan kín lối chân chiều
Một mình đơn lạnh nỗi đìu hiu lan.

Hỡi người ở tận phương ngàn
Làm sao qua lối tình đang lạc loài
Hãy cho em mượn bàn tay
Dìu em qua dốc bỏ ngày bơ vơ.

Xin người đừng có hững hờ.

Không có nhận xét nào: