Thứ Năm, 4 tháng 9, 2008

Tết Trung Thu

Sắp tới Trung Thu rồi…



Sao mà những bài hát về Trung Thu nghe yêu thế không biết.

Tết Trung Thu rước đèn đi chơi
Em rước đèn đi khắp phố phường
Lòng vui sướng với đèn trong tay
Em múa ca trong ánh trăng rằm
Đèn ông sao với đèn cá chép
Đèn thiên nga với đèn bướm bướm
Em rước đèn này đến cung trăng
Đèn xanh lơ với đèn tím tím
Đèn xanh lam với đèn trắng trắng
Trong ánh đèn rực rỡ muôn màu
...

Ký ức của mình về Trung Thu là thế nào nhỉ? Là đèn ông sao, là cái lon sữa bò đục lỗ, đốt đèn trong í rồi đẩy đi lòng vòng, là nến, là con heo dẻo, là bánh trung thu với hột vịt muối. Trung Thu còn là rộn ràng múa lân, tưng bừng dọn cỗ. Hạt bưởi thường được bóc vỏ và được xiên vào những dây thép, phơi khô từ 2-3 tuần trước khi đến hôm rằm, và đến đêm Trung Thu, những sợi dây bằng hạt bưởi được đem ra đốt sáng. Mình đã có mùa lì xì, mùa hoa phượng đỏ, mùa diều, Trung thu cũng là một mùa. Mùa Trung thu.

Nhớ Trung Thu của một năm nào đó, mấy anh chị em họ tụ tập bên nhà dì Ba. Ừa, mà hình như năm nào Trung Thu cũng hoặc là mưa, hoặc là cúp điện. Trung Thu năm đó vừa mưa vừa cúp điện. Cả một đám con nít tụ tập trên gác, hí húi chụm đầu vào nhau đốt đèn cầy. Ngoài trời mưa rào rạt, cả đám ngồi túm tụm trong ánh nến vàng lập lòe lấp lánh sắc đỏ của lồng đèn, ngồi kể nhau nghe chuyện trên trời dưới đất. Ấm áp quá đỗi.

Nhớ Trung Thu của những năm cấp 1. Tíu tít đòi ba mẹ chở đi mua lồng đèn. Thích đèn kéo quân lắm nhưng toàn mua loại lồng đèn nhỏ nhỏ dễ cầm. Trước Trung Thu một tháng, là đã thấy chộn rộn lắm rồi. Mấy nhà bên cạnh nhận hột dưa về làm nhân bánh, tụi nhỏ tối tối cứ xúm xít một góc đốt đèn cầy hay tí tởn đẩy lon sữa bò đi lắc cắc, ánh vàng của đèn cầy cũng theo đó mà quay quay. Lúc nhỏ thấy Trung Thu là một dịp gì đó rất lớn, ừ thì, Trung Thu là Tết của trẻ con mà. Hồi nhỏ thèm cái đèn lon sữa bò í lắm, thế là mẹ lụi hụi ngồi đục lỗ cái lon rỗng, nhưng lại không biết cách gắn 2 lon vô cây đẩy sao cho nó quay quay, thế là treo tòng teng lên xách đi chơi. Rồi còn trò bỏ sáp vụn vô lon sữa bò nè, nấu cho chảy ra, ngồi ngay lúc sáp còn nóng, nhúng ngay vào thao nước. Sáp sẽ cứng lại, tạo thành hình hang động rất to, rất đẹp. Ngắm chán rồi lại gom sáp, bỏ vào nấu tiếp. Rồi lại nhúng vào nước. Rồi lại nấu. Hình hang động không lần nào giống lần nào. Nhìn đẹp cứ là mê đi.

Nhớ Trung Thu của những năm cấp 2. Thằng hàng xóm nhà bên làm những con thú bằng sáp be bé đi bán. Chiều nào cũng hí hửng chạy qua đứng nhìn nó làm. Diễn tả sao ha? 1 khối thạch cao ở giữa rỗng . Khối thạch cao đó chia làm 4 miếng, mình lấy thun bó 4 miếng đó lại, rồi lấy sáp nóng đổ vô, gắm thêm 1 cái dây tim nhỏ nữa. Đợi sáp cứng và nguội, bỏ dây thun rar rồi khéo léo tách con thú bằng sáp bé tẹo đó ra là xong. Mình bao giờ cũng được ưu tiên lựa những con to nhất, đẹp nhất, dù qua toàn ngồi phá, có phụ được gì đâu. Trung Thu năm lớp 6 cả đám học sinh mới toe vào trường ngồi túm tụm ngơ ngác. Lần đó bạn Dũng ấp úng dúi vào tay mình một bông hồng (nilon ạ), nhưng khổ cái là mình không khoái bạn Dũng, mình khoái bạn Nguyên Khánh cơ. Khổ thế, bạn Khánh cứ ngồi nhìn mình cười cười, làm mình đau lòng dễ sợ . Trung Thu năm nào đó trường tổ chức ở công viên nước Đại Thế Giới. Cả đám nghịch nước trong đó, rồi đốt đèn đi lòng vòng. Lần đó vì không mang theo đồ tắm nên chỉ đứng nói chuyện với nhỏ bạn., phát hiện ra sau vẻ mặt lạnh lùng và kênh kiệu thì nó là một đứa cực kỳ dễ thương. Những năm sau trường cũng tổ chức lễ Trung Thu, thi diễn kịch chị Hằng – chú Cuội, thi cắm nến theo hình nước Việt Nam, thi xếp mâm trái cây… Trung Thu những năm cấp 2 vẫn còn háo hức.

Những năm cấp 3 chỉ sực nhớ tới Trung Thu khi thấy ngoài phố những cửa hiệu bán bánh giăng giăng sáng đèn. Và giật mình “Trời, Trung Thu rồi đó, nhanh dzậy ta!” Trung Thu không còn háo hức với lồng đèn, bánh dẻo. Trung Thu chỉ còn đơn thuần là một mốc thời gian để tự giật mình khi thấy một năm qua đi rất nhanh. Dù vậy vẫn còn yêu lắm những lồng đèn giấy kính đỏ, nhớ một thời trẻ con vừa lúi húi đốt đèn vừa nơm nớp sợ gió tạt cháy. Ánh vàng của đèn cầy nhìn qua giấy kính đỏ vẫn lung linh và rực rỡ hơn ánh đèn pin nhạt nhẽo của các loại đèn Trung Quốc. Ghét cay ghét đắng mấy cái đèn bật lên là chớp tắt và eo éo nhạc, nghe vô duyên hết sức. Còn gì là cái hồn của Trung Thu?

Trung Thu không thích ăn bánh Trung Thu. Chỉ thích mân mê mấy con heo nướng bằng bột, ngửi ngửi cái mùi bánh nướng thơm lừng. Thích ngồi nhâm nhi bánh đậu xanh với trà đăng đắng, hoặc ngồi tỉ mẩn gỡ lớp vỏ bánh bên ngoài của bánh thập cẩm rồi ăn với lòng đỏ hột dzịt muối Trung Thu - chỉ hai tiếng ấy thôi cũng dễ dàng gợi lên cho ta cái náo nức của tuổi nhỏ. Trung Thu vẫn thích đi lang thang ngoài đường, mua những lồng đèn bé tẹo bằng nắm tay, dạo khắp Sài Gòn để thấy không khí Trung Thu dường như đã lan tỏa đâu đó khắp các ngóc ngách của thành phố. Và để thấy mình vẫn còn nôn nao lắm khi nhớ về những rằm tháng 8 chưa xa…

=====Bản Quyền của blog Kẹo Ngốc===========

Để xem nguyển bản bạn có thể xem theo link sau:

http://blog.360.yahoo.com/blog-e1O1HIw5dKjOpH4LguinmKvjAQ--?cq=1&p=745


Không có nhận xét nào: